"Sính lễ gì cơ?” Uông Tuyết ng/u ngơ hỏi.

"Đương nhiên là sính lễ của bút tiên rồi, người sống đã nhận sính lễ của người ch*t, đương nhiên là phải đến nhà người ta làm cô dâu rồi.”

Uông Tuyết kinh sợ nhìn tôi: "Không, cái vòng tay kia vốn dĩ là của chị, dựa vào đâu mà tìm tôi, cho dù muốn cũng phải là tìm chị, đúng, cũng phải là chị!”

Uông Tuyết đi/ên cuồ/ng gào lớn, lôi kéo mẹ tôi giống như bị đi/ên vậy.

Mẹ tôi cũng ở một bên ch/ửi bới tôi sẽ không ch*t dễ dàng mãi, h/ận không thể dùng hết những lời đ/ộc á/c nhất trên đời này để tấn công tôi.

"Được rồi, mày cứ từ từ ch/ửi bới, khi nào bình tĩnh rồi thì chúng ta nói chuyện sau.”

Tôi ngồi xuống ghế sô pha, chậm rãi lướt điện thoại xem video ngắn.

Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau, hai mẹ này không biết đã bàn bạc cái gì mà mẹ tôi kéo Uông Tuyết đi tới: "Con mau lấy cái vòng tay đó ra đi, trả cái thứ xui xẻo kia cho chị gái con, có chuyện để nó gánh, dù sao trời sinh nó đã là đồ xui xẻo rồi.”

Tôi lạnh lùng quét mắt nhìn mẹ tôi.

Là mẹ ruột đó, mà sao có thể thiên vị đến mức độ này cơ chứ?

Uông Tuyết do dự hồi lâu mới nói:

"Cái vòng tay đó hiện giờ không ở trên người tôi, tôi cho bạn trai mình rồi, anh ấy nói cái vòng tay đó là hàng giả, tôi đã đưa cho anh ấy nhờ bạn anh ấy kiểm định giúp tôi.”

Khóe miệng tôi co gi/ật, nửa ngày trời mới nặn ra được một câu đỉnh vãi chưởng: "Đưa địa chỉ của bạn trai mày cho tao, vòng tay nhất định phải lấy về, nếu không xảy ra chuyện gì tao không lo đâu.”

Uông Tuyết ngẩn người một lúc lâu, song đột nhiên nhìn tôi nói một cách kì quái:

"Không phải chị cố ý lừa tôi đấy chứ, muốn nhân cơ hội này đến tiếp cận bạn trai tôi à? Được lắm, Uông Khánh Ngư, hóa ra chị là có suy nghĩ này!”

Tôi trợn trừng mắt.

Cái n/ão vẫn chưa dậy thì hết à, tôi với nó thật sự là cùng một mẹ sinh ra sao?

Tôi dứt khoát để cho tự nó đi lấy về.

Mặc dù bút tiên kia không tính là lệ q/uỷ, nhưng dù sao đã ch*t nhiều năm như thế vẫn sẽ có chút oán khí trên người.

Vòng tay được coi là sính lễ của ông ta, đã nhận sính lễ của ông ta thì thể hiện đã đồng ý hôn sự của ông ta.

Mà hiện giờ Uông Tuyết tìm ch*t đã đưa vòng tay cho người khác, lời nguyền có bị chuyển dời hay không thì tôi không biết, nhưng cứ thế này tiếp thì Uông Tuyết chắc chắn sẽ ch*t.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
4 Hàng hạng hai Chương 17
8 Vượt Rào Chương 16

Mới cập nhật

Xem thêm