"Sính gì cơ?” Uông ng/u hỏi.
"Đương nhiên sính tiên sống đã nhận sính ch*t, đương nhiên đến nhà ta làm cô dâu rồi.”
Uông kinh sợ nhìn tôi: "Không, cái tay kia vốn dĩ vào đâu mà cũng đúng, cũng chị!”
Uông đi/ên cuồ/ng gào lớn, lôi kéo giống như bị đi/ên vậy.
Mẹ cũng ở bên ch/ửi bới sẽ dễ dàng mãi, h/ận thể dùng những lời đ/ộc á/c đời tấn công tôi.
"Được mày từ từ ch/ửi bới, khi bình tĩnh rồi ta chuyện sau.”
Tôi ngồi xuống ghế pha, chậm rãi lướt điện video ngắn.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, biết đã bàn bạc cái gì mà kéo Uông đi tới: "Con mau lấy cái tay ra đi, trả cái thứ xẻo kia chị con, có chuyện nó gánh, sao trời sinh nó đã đồ xẻo rồi.”
Tôi lạnh lùng quét nhìn tôi.
Là ruột mà sao có thể vị đến mức độ cơ chứ?
Uông do dự hồi lâu mới nói:
"Cái tay giờ ở trai mình ấy cái tay hàng giả, đã đưa ấy nhờ ấy định giúp tôi.”
Khóe miệng gi/ật, nửa trời mới nặn ra được câu đỉnh vãi chưởng: "Đưa địa chỉ trai mày tao, tay định lấy về, nếu xảy ra chuyện gì tao đâu.”
Uông ngẩn lúc lâu, song đột nhiên nhìn cách kì quái:
"Không chị cố ý lừa đấy chứ, nhân cơ hội đến tiếp cận trai à? Được lắm, Uông Khánh ra chị có suy nghĩ này!”
Tôi trợn mắt.
Cái n/ão vẫn dậy à, nó thật cùng sinh ra sao?
Tôi dứt khoát tự nó đi lấy về.
Mặc tiên kia lệ q/uỷ, nhưng sao đã nhiều năm như vẫn sẽ có oán khí người.
Vòng tay được coi sính ta, đã nhận sính ta thể đã đồng ý hôn ta.
Mà giờ Uông đã đưa tay khác, lời nguyền có bị dời hay nhưng tiếp Uông chắc chắn sẽ ch*t.