“Tôi không thấy gì nữa! Cậu đã làm gì?”
Đau đớn đi/ên cuồ/ng khiến Trần Uyên bóp cò bừa bãi, b/ắn ch*t mấy con q/uỷ gần nhất. Thịt m/áu văng tung tóe khiến lũ quái vật hoảng lo/ạn bỏ chạy.
Tô Thanh Nha trút hơi thở cuối, mắt vẫn trợn ngược.
Tôi thở dài, khép mắt cho cô ấy.
“Lúc Tô Thanh Nha tìm tôi xăm hình, tôi đã thắc mắc: Sao năm thần tượng này khác hình dạng, khác tuổi mà lại giống nhau? Giờ thì tôi hiểu rồi. Đây không phải ngũ thông thần, cũng chẳng phải thần phụ cốt. Chúng là năm đời gia chủ nhà họ Trần! Các người dùng m/áu thịt thiếu nữ dưỡng h/ồn, h/iến t/ế trai tráng tạo thành gia thần nhà họ Trần, bảo hộ gia tộc hưng thịnh.
“Còn anh, Trần Uyên, chính là tượng thần thứ năm. Nếu tôi không lầm, nhà họ Trần có quy định: Mỗi đời gia chủ qu/a đ/ời, hậu nhân mới được thêm đầu tượng mình vào, xăm lên thiếu nữ được chọn để hút năng lượng, nuôi dưỡng vận mệnh gia tộc. Nhưng anh quá hấp tấp, quá tham lam! Anh không quan tâm vận mệnh nhà họ Trần. Anh không muốn ch*t! Anh muốn trường sinh!”
Trần Uyên ngửa mặt cười lớn: “Đúng vậy thì sao? Sự thực chứng minh tôi đã đúng! 40 tuổi mà tôi trẻ như đôi mươi, ai sánh bằng?
...
“A Mạn, cậu thông minh đấy, nhưng rồi sao? Đợi lũ con của tôi ăn thịt cậu, tôi sẽ ăn lại chúng, đôi mắt tôi vẫn có thể phục hồi.”
Trần Uyên quay đầu vẫy tay với lũ quái vật nhỏ: “Còn gì tốt hơn một tên thợ xăm tràn đầy m/áu khí? Ăn đi, các con yêu, đó là món đại bổ cha vất vả mới tìm được cho các con đấy!”
Thợ xăm thường xuyên tiếp xúc với m/áu, âm khí nặng, huyết khí dồi dào, quả thực là thức ăn tốt nhất cho lũ tà vật mới hình thành.
Lũ quái vật nhỏ chảy dãi, từng bước bò về phía tôi.
Tôi cười nhạt rạ/ch tay, m/áu tuôn ra như suối. Lũ quái vật đi/ên cuồ/ng hứng m/áu uống, thân thể co rúm dần rồi hóa thành vũng m/áu.
Nghe động tĩnh lạ, Trần Uyên hoảng hốt quỳ xuống sờ lũ quái vật đã ch*t, hít hà mùi m/áu của tôi: “Không đúng! M/áu cậu không bình thường! Cậu thật sự là ai?”
Anh ta gập người chỉ tay về phía tôi gào thét: “Cậu không phải A Mạn! Cậu là ai?”
Cầm m/áu vết thương, tôi lạnh lùng đáp: “Trần Uyên, anh chẳng phải tự cho mình thông minh lắm sao? Thử đoán xem.”
Hắn ngẩn người hai giây, gầm lên đi/ên cuồ/ng: “Mười năm!Tôi chuẩn bị suốt mười năm mới có được một hình xăm! Dù cậu là ai, hôm nay cậu cũng phải ch*t!”
Trần Uyên thổi còi trên ng/ực, vô số tiếng xì xào vang lên. Những con trăn khổng lồ từ khắp nơi bò đến.
Tôi cởi áo rắc bột có pha hùng hoàng. Lũ trăn ngửi mùi liền bỏ chạy tán lo/ạn.
“Xưa nay, dân bắt rắn đến xăm hình ngũ đ/ộc. Mực xăm được chế từ các loại bột đuổi côn trùng. Sư phụ tôi dặn phải luôn mang theo thứ này.”
Tôi bước tới gần: “Tôi thật tò mò, một người như sư phụ sao lại bị loại tiểu nhân như anh h/ãm h/ại?”
Trần Uyên b/ắn liên tục nhưng hết đạn. Khi anh ta thay đan cho sú/ng, tôi liền nhân cơ hội đ/á văng vũ khí của anh ta, thì thầm: “Lão Mạc gửi lời chào đến anh. Và tôi mới là thuần dương mệnh cách.”
Mặt anh ta biến sắc: “Không thể nào!”
“Trò đổi vai từ bé, anh chưa chơi bao giờ sao? Tôi mới là Lão Mạc, anh gi*t nhầm A Mạn rồi, đồ ngốc!”