Em trai mất tích.
Bố mẹ gần như phát đi/ên lên.
Việc biến mất của nó chẳng có manh mối gì, trong núi cũng chẳng có camera giám sát, cứ thế, một người đang sống khỏe mạnh đã biến mất không dấu vết.
Bố mẹ cứ lẩm bẩm suốt ngày: "Nhà này tiêu rồi! Nhà này tiêu rồi!"
"Cường Tử, Cường Tử! Rốt cuộc con đi đâu rồi!!"
Vào ngày hôm ấy, trên cây của chị gái lại cho ra vô số quả nhân sâm cười.
Bố tôi tức gi/ận vô cùng, không hiểu sao cây nhân sâm lại có hiện tượng kỳ lạ này, ông cầm rìu định ch/ặt bỏ cái cây ấy đi.
Nhưng tôi đã ngăn ông lại ngay lập tức.
Người bố từng có thể t/át tôi mấy cái giờ đây cũng không còn khỏe bằng tôi nữa.
Ông giờ đây lưng c/òng g/ầy guộc, đã bị tôi chặn lại ngay tại chỗ.
"Hai người muốn tìm Cường Tử thì tự đi mà tìm, tại sao phải b/ắt n/ạt một người đã ch*t!"
"Hai người không hiểu tính khí của Cường Tử sao? Cứng đầu hơn cả trâu đực!"
"Cường Tử có tay có chân, nó muốn đi làm ăn xa thì hai người có ngăn cản cũng vô ích."
"Vài hôm nữa, đến lúc phải về thì tự khắc nó sẽ về!"
Đúng vậy, năm ngoái, họ ở nhà suốt ngày là vì Cường Tử, đứa con trai được họ kỳ vọng lại chẳng có tố chất học hành.
Chuyện nó cãi nhau với bố mẹ vì vấn đề việc làm, tôi đã biết từ lâu.
Và đây cũng chính là lý do tôi không sợ bị phát hiện khi h/iến t/ế em trai.
Xét cho cùng, tính khí nó cũng là do bố mẹ nuông chiều mà thành.
Sau năm đó, tôi ki/ếm được rất nhiều tiền.
Trong cả khu vườn, chỉ có cây của chị gái là đột biến.
Cây không ngừng ra quả, hái xong lại mọc, mọc xong lại hái.
Những quả nhân sâm cười của tôi b/án ra ngoài được giá rất cao, dân làng tuy thèm thuồng nhưng không dám trêu chọc tôi.
Bởi tôi đã nói với họ...
"Mọi người, tôi đã nắm được bí quyết trồng quả nhân sâm cười. Có một loại phân bón có thể giúp quả mọc vừa nhanh vừa đẹp! Đợi tôi ki/ếm đủ tiền trong năm nay, sang năm tôi sẽ hướng dẫn cả làng mình cùng b/án quả nhân sâm cười."
"Đến lúc đó, gia đình nào cũng xây được nhà mới, túi tiền ai nấy đều căng đầy!"
"Nhưng nếu năm nay vườn nhà tôi có vấn đề gì, về sau tôi sẽ không b/án quả nữa, mọi người cùng chịu cảnh nghèo đói."
Nghe vậy, dân làng còn chăm nom vườn quả hơn cả tôi.
Tất nhiên, tôi cũng mong cả làng cùng đi b/án quả.
Bởi nếu muốn chị gái lớn lên, tôi cần rất nhiều phân bón...
Ăn càng nhiều quả, phân bón càng tươi tốt.
Nhưng trước mắt, tôi cần ki/ếm thật nhiều tiền, một khoản đủ để hai chị em chúng tôi an cư lạc nghiệp cả đời.
Đến lúc đó, tôi lại để cả làng cùng trồng quả, b/án quả.
Khi ấy, phân bón sẽ có đầy rẫy khắp nơi, và chị gái nhất định sẽ sớm hồi sinh!
Nhất định tôi sẽ thành công...