Sợi Dây Định Mệnh
Vương gia hét lên: "Cứu Trắc phi!" Thế là Vương phi không giãy dụa nữa, lặn xuống đáy nước, men theo hào thành thông ra ngoài phủ đệ bỏ trốn. Suốt buổi chiều bơi lội cật lực, cuối cùng cũng đến được ngoại ô không người truy đuổi. Vừa định trèo lên bờ tránh nóng, đã bị lưới cá trùm kín đầu. Thôi được, đằng nào ta cũng kiệt sức rồi, mặc cho gã đàn ông giăng lưới khụt khịt kéo ta lên bờ. Nhìn qua khe lưới, hắn kéo ta lên với tư thế thô bạo chẳng chút nương tay, làm ta va đập mấy phát đau điếng, tức đến phát điên lên được. Ta há miệng định chửi, nhưng thực sự không còn chút sức lực nào, đành ngậm miệng lại. Chợt nghe hắn lẩm bẩm: "Đại ca... không lừa ta... đánh cá... thiệt sự... có thể... vớt được... vợ..." "Đại ca ngươi có lừa hay không ta không biết, nhưng cách ngắt câu của ngươi đúng là độc nhất vô nhị." Gắng hết sức nhìn hắn, hắn cũng nghiêng đầu nhìn lại. Đôi mắt ngây ngô hiếu kỳ quan sát ta, nét mặt mang chút vụng về. Hừm, dáng người thanh tú tuấn nhã, thân hình cao ráo đứng đắn, tiếc thay lại là thằng ngốc. Nhưng ngay lập tức đã có kẻ không ngốc xuất hiện. Giọng nói trầm ồm vang từ xa: "Uân Chi! Cả buổi chiều rồi, bắt được con cá nào chưa?" "Chưa~~" Thằng ngốc kéo dài giọng, liếc nhìn ta một cái rồi nói tiếp: "Bắt được... vợ rồi." Người kia bật cười ha hả: "Vậy sao không trói nhanh đi? Khó khăn lắm mới bắt được vợ, để chạy mất thì làm sao?" Thằng ngốc chớp chớp mắt, chậm rãi nhìn ta, chậm rãi làm bộ như chợt hiểu ra, rồi chậm rãi nói: "Có... lý đấy~" Có lý cái đầu mày! Đồ quỷ sứ! Đồ chân vòng kiềng! Chưa kịp chửi, ta đã thấy máu dồn lên não, mắt tối sầm ngất đi. Ý thức cuối cùng nghe thấy giọng nói trầm ồm đã đến gần: "Ồ! Sao lại thật sự vớt lên được người thế này!" Giọng thằng ngốc đầy kiêu hãnh: "... Vợ... của ta..."
Cổ trang
Cung Đấu
Trọng Sinh
0