Bố mẹ không yêu bạn, tiểu hảo yêu bạn
Chương 6
Từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ, đã thường xuyên nghe bố mẹ bàn luận về người anh trai suốt năm không chịu về nhà. Mẹ tôi nói anh ấy là đồ vong ân bội nghĩa, là thú vật, là giống loại hút cạn mồ hôi nước mắt của bà. Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu nảy sinh ác cảm với người anh chưa từng gặp mặt. Năm tôi lên năm, vào đúng ngày Tết, anh trai trở về. Sự trở về của anh khiến cả bố mẹ đều kinh ngạc. Tôi tưởng bố mẹ sẽ mắng chửi, đánh đập, thậm chí đuổi cổ anh ta đi. Nhưng không. Họ lại tận tình nịnh nọt. Ánh mắt anh trai liếc nhìn bố mẹ đầy hung dữ, anh đặt món quà mang theo xuống, buông lời lạnh lùng: "Không có việc gì thì đừng bắt tôi về". Ngay cả cái liếc nhìn qua người tôi cũng đầy ghét bỏ. Từ nhỏ đến lớn, người nào gặp tôi cũng khen đáng yêu, xinh xắn, đây là lần đầu tiên có người nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm đến thế. Bực tức, tôi lao đến ôm chặt lấy đùi anh rồi cắn một phát. Anh trai kêu đau, định hất tôi ra nhưng lại không nỡ. Cuối cùng bố mẹ kéo tôi ra. Những người từng cưng chiều tôi hết mực giờ mỗi người tát tôi một cái, bắt tôi quỳ xuống xin lỗi anh. Anh trai chỉ lạnh lùng đứng nhìn. Đó là lần gặp mặt đầu tiên của chúng tôi, cực kỳ không vui. Lần gặp thứ hai là nửa năm sau. Bố mẹ cảnh báo tôi phải khéo léo chiều chuộng anh trai, tôi không hiểu, rõ rạng hôm qua họ còn chửi anh là đồ vong ân mà. Khi anh về đến nhà, lúc anh muốn ăn trái cây, tôi liền cầm hết đi. Anh muốn xem TV, tôi rút dây điện. Anh định chơi game, tôi khóc lóc bám lấy người. Anh trai ném điện thoại sang một bên, hai tay bóp má tôi, giọng điệu đầy cưng chiều: "Cứ nghịch đi, xem mày còn trò gì khác không".
Hiện đại
Gia Đình
Tình cảm
0