Xuân Lạnh
Đi dạo phố cùng chồng, tôi vô tình chạm nhầm vào camera điện thoại. Chồng tôi tưởng tôi đang chụp hình chàng trai đi ngang qua, mặt đen như mực dù tôi giải thích thế nào anh ấy cũng không nghe. Hôm sau, người chồng vốn là Tổng giám đốc Thẩm nổi tiếng Bắc Kinh bỗng cởi bỏ vest, khoác lên mình áo hoodie cá tính, ăn mặc y hệt chàng trai lúc nãy. Tôi bất lực lặp lại lần nữa: 'Em không thích anh ta mà', nhưng anh vẫn không tin. Đến ngày thứ ba, anh cố ý dẫn cô gái từng bắt nạt tôi hồi cấp ba về nhà, hai người ở chung phòng suốt đêm. Lần này tôi không níu kéo, chỉ ngồi thẫn thờ trong phòng khách, tay run không kiểm soát, toàn thân lạnh buốt. Trước mắt hiện lên dòng bình luận: [Nhân vật chính ơi, thực ra nam chính và cô ta chẳng làm gì đâu, chỉ bàn công việc suốt đêm thôi! Anh ấy muốn bạn ghen đấy! Cả đêm nam chính cứ nhìn về phía cửa chờ bạn gõ cửa. Bạn khóc vài giọt là anh ấy hối hận tới chết cho xem.] [Này cô, cô rõ mình là ai không? Cô chỉ là con bán thuốc diệt chuột ngoài chợ, còn anh ấy là công tử đệ nhất Bắc Kinh! Anh ấy cưới cô, cho cô ở biệt thự mà cô không quỳ lạy đã là may, giờ hạ mình chút cũng không chịu.] [Mau đi dỗ chồng đi! Chưa thấy nữ chính nào đỏng đảnh vô dụng thế, ngoài việc làm màu ra chẳng được tích sự gì.] [Đừng nói thế, cô ấy còn biết bán thuốc chuột với khẩu hiệu 'Chuột không chết, tôi chết' cơ mà. Ahaha.] [Nam chính vai rộng chân dài 1m88 lại còn mặt đẹp như tạc, không hiểu sao lại say 'chị bán thuốc chuột' này.] [Thôi nào, em cứ mềm mỏng chút đi. Người cứng đầu như sợi dây thừng, phải nhẹ nhàng tháo gỡ từng chút một.] Tháo cái con khỉ ấy! Tôi mệt lắm rồi. Tôi thu dọn đồ đạc, nhắn tin ly hôn cho chồng, rồi rời khỏi biệt thự của anh ta.