Thanh mai trúc mã của tôi bị khiếm thính.
Tôi luôn lợi dụng điều đó để trêu chọc, khiêu khích cậu ấy.
Nhưng cậu cũng chẳng tức gi/ận, cứ để tôi làm lo/ạn.
Cho đến một ngày, khi thấy tôi khoác vai thân mật với một nam sinh khác, cậu lạnh mặt, đ/è tôi xuống giường và ra sức "trừng ph/ạt".
Tôi hoảng lo/ạn:
“Mày dám động vào tao thử xem?!”
Cậu ấy tháo máy trợ thính xuống, ném sang một bên, giọng khàn khàn lạnh lùng:
“Xin lỗi, tao nghe không thấy gì cả.”