Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết song hướng thầm mến, trở thành đối tượng liên hôn xui xẻo của hai nhân vật chính.
Theo đúng kịch bản, tôi phải tận tụy làm "kép phụ hữu ích" — liếm chân thụ chính, chọc cho công chính gh/en, từ đó thúc đẩy tình cảm giữa hai người.
Nhưng hình như... tôi hơi "quá tay" rồi.
Thụ chính - người vốn luôn lạnh nhạt, kh/inh thường tôi, giờ lại níu góc áo tôi, giọng r/un r/ẩy c/ầu x/in: "Vợ ơi, em đừng ngoại tình mà…"
Còn công chính - người vốn điềm tĩnh, cấm dục kia thì đỏ bừng mắt, gằn giọng: "Ly hôn đi. Em không muốn làm kẻ thứ ba."
Mà chuyện bất ngờ còn chưa dừng ở đó.
Nam phụ vốn được miêu tả là dịu dàng, sâu sắc lại đ/è tôi trong phòng tân hôn, khàn giọng quyến rũ: "Kí/ch th/ích không? Thích không?"
Còn phản diện bệ/nh kiều u ám thì nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn x/é tôi ra mà nuốt sống.
Tôi run lẩy bẩy: "Hệ thống ơi… thế này rồi mà nhiệm vụ của tôi vẫn chưa thất bại à?"
[Tuyệt vời quá, cưng ơi! Rất nhiều đ/ộc giả nói cốt truyện mới còn kịch tính hơn bản gốc đó!!]
Tôi: "…"