Vì tiền th/uốc men cho mẹ, tôi quyết định đến chăm sóc cậu chủ nhỏ bệ/nh kiều tính tình thất thường kia.
Cậu ta bản tính x/ấu xa, ném chuột vào tôi, bỏ đ/á sỏi vào cơm tôi ăn.
Năm mười tám tuổi, tôi trở thành món quà sinh nhật của cậu ta, và từ đó sa chân trở thành bạn giường.
Sau này, mẹ tôi khỏi bệ/nh, tôi lập tức nghỉ việc, trốn khỏi thành phố này.
Thế nhưng, khi mở cửa nhà mới, tôi lại nhìn thấy Phó Tuần đang ngồi ngay ngắn trên sofa.