14 chương · Đang viết · 02/12/2024 13:55 · 18.16 K
Người đăng: Miêu Long
Tác giả: 宫墙往事
Cập nhật đến: Chương 13, Chương 14
10 chương
Đọc ngay

Ta xuyên không làm nữ chính trong tiểu thuyết cổ trang ngược văn, đã thế còn mắc căn bệ/nh chỉ có thể nói sự thật.

Thứ tỷ đ/ộc á/c: Vương gia! Ban đầu là do tiểu Liên cứ khóc lóc c/ầu x/in thiếp, thiếp mới đồng ý để cho nó thay thiếp gả cho ngài.”

Ta: “Ch*t ti/ệt! Rõ ràng là do tỷ chê ngài ấy bệ/nh tật, đêm hôm lén bỏ trốn theo tình nhân, ta mới bị bắt trói quăng lên kiệu hoa.”

Nam phụ phản diện: “Tiên nhi đã c/ứu ta, ta nguyện vì nàng ấy làm bất cứ chuyện gì, nàng ấy muốn cô ch*t, thì cô phải ch*t!”

Ta: “Sao có thể như thế? Người ban đầu c/ứu ngươi là ta. Sao ngươi cứ cố chấp mà đền ơn sai người chứ?”

Nam chính bại n/ão: “Liên nhi, bổn vương sai, chuyện giữa nàng và thái tử không phải là thật, do bổn vương hiểu lầm đúng không?”

Ta: “Đứa bé này là con của ngài ấy.”

Cho nên mới nói, nữ chính giỏi “múa mồm” thật là sướng!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Chiến Lược Của Nghịch Thần

Chương 26
#Truyện ngắn #Hiện đại #Đoàn viên Ngày gặp lại bạn trai cũ Trình Sách tại trung tâm thương mại, tôi đang đứng trước cửa hàng đồ chơi vật lộn với đứa con trai 6 tuổi rưỡi Nghiệt Mặc. Nghiệt Mặc nằm bệt dưới đất trước cửa hàng, chỉ tay vào con rối Ultraman khổng lồ trong tủ kính gào khóc thảm thiết: "Con muốn! Con muốn cái này! Nhất định phải mua!" Tôi cúi xuống dỗ dành: "Nhà mình chỉ có 50m², thật sự không chỗ để. Lần sau chuyển nhà mẹ sẽ mua cho con được không?" "Không được!" Nghiệt Mặc ngồi bật dậy quả quyết, rồi lại nằm vật xuống tiếp tục khóc ré lên. Thở dài ngẩng đầu, tôi chợt giật mình khi thấy bóng người quen thuộc đứng cách đó không xa. Đôi mắt ấy, dáng người cao ráo ấy, vẫn luôn nổi bật giữa đám đông... Trình Sách. Hải Thành rộng lớn như vậy, trước khi trở về tôi từng nghĩ nếu thực sự gặp lại anh sẽ nói những lời đường hoàng thế nào. Nhưng giờ phút này, cổ họng tôi nghẹn đặc. Đang cố lôi Nghiệt Mặc đứng dậy, bỗng một đôi giày da đen xuất hiện trước mặt. Giọng nói run run quen thuộc vang lên: "Nghiệt Thần..." Trình Sách mắt đỏ hoe cúi nhìn tôi, giọng nghẹn lại: "Đứa bé này... là con của em và anh?"
Hiện đại
Ngôn Tình
0