Khi vị hôn phu Lận Dương được một nhân viên phục vụ dìu vào phòng trong bữa tiệc, tôi bỗng dưng thức tỉnh.
Thì ra tôi chỉ là một nhân vật thụ pháo hôi trong cuốn tiểu thuyết ép yêu rồi mang th/ai bỏ trốn.
Còn hai người vừa vào phòng kia mới là nhân vật chính.
Rư/ợu đã bị bỏ th/uốc, đêm nay họ sẽ đi/ên cuồ/ng lăn giường với nhau.
Sau đó lại tình cờ lăn lần nữa, lần nữa, rồi lần nữa…
Lăn đến mức thành thói quen, thành bản năng.
Từ đó mở ra một mối tình tay ba: em bỏ chạy, anh đuổi theo, còn tôi thì cầm d/ao đi/ên cuồ/ng đuổi gi*t.
Tất nhiên, tôi thua thảm.
Thua đến mức tan tác, chẳng thể nhặt nổi từng mảnh.
Nghĩ đến kết cục thê thảm của mình… lần này, tôi phải chạy trước!
Nhưng còn chưa kịp rời khỏi khách sạn, đã bị người ta túm lấy, ném thẳng vào xe.