Tôi thích bạn thơ ấu của tôi, Lê Thuật.
Nhưng Lê Thuật là trai thẳng, còn kỳ thị đồng tính.
Khi cảm nhận được sự ỷ lại và sự thân mật quá mức của tôi, cậu ta lạnh lùng hỏi:
“Này Bùi Ức, đừng nói cậu là gay đấy nhé?”
Cậu ta đẩy tôi ra khỏi vòng tay cậu ta như thể đang vứt bỏ một thứ rác rưởi không muốn giữ lại.
Câu “Em thích anh” ấp ủ bao lâu rồi, nhưng chẳng bao giờ đủ can đảm để thốt ra.
Chẳng bao lâu sau, cậu ta đổi mật khẩu căn hộ, không còn cho tôi tự do bước vào thế giới của cậu ta nữa.
“Bùi Ức, chúng ta phải giữ khoảng cách. Nếu không, cô gái tôi thích mà thấy, lại tưởng chúng ta là một đôi.”
Tôi đành c/ắt đ/ứt mọi liên lạc với cậu ta, xách balo lên và đi du lịch một mình.
Rồi một ngày, cậu ta đứng chặn cửa nhà tôi, nói:
“Bùi Ức, xin lỗi, anh nhận ra quá muộn, đã lỡ mất em.”
Lộc Minh bất ngờ từ phía sau thò đầu ra, vòng tay ôm tôi ch/ặt vào lòng như bày tỏ sự chiếm hữu của anh.