Sau khi quen Trần Dã, tôi luôn miệng nói "Em thích anh đấy".
Phản ứng của Trần Dã cũng rất đáng yêu:
Tay đút túi, giả vờ lạnh lùng ngầu lòi các thứ, nhưng hai tai đã đỏ ửng cả lên.
Tôi chìm đắm trong mối tình ngọt ngào này.
Cho đến khi một đoạn ghi âm có tên "Lời ong bướm của con chó Lâm Sơ Hạ" lan truyền khắp trường với tốc độ chóng mặt.
Mở đầu là mấy lời nũng nịu, chân thành và rạng rỡ của tôi:
"Em thích anh."
Rồi sau đó, giọng Trần Dã vang lên:
"Nếu không phải để giúp Diêu Diêu giành lại hạng nhất khối, tôi cũng lười chơi trò yêu đương với Lâm Sơ Hạ. Ngày nào cũng nghe cô ta yêu yêu thích thích, tôi sắp buồn nôn ch*t rồi."
Hóa ra...
Việc thích một người, cũng có thể chỉ là đang diễn.
Tôi không níu kéo.
Nhanh chóng làm thủ tục chuyển trường, lặng lẽ biến mất khỏi thế giới của Trần Dã.
Một năm sau, Trần Dã - người đã phát đi/ên đi tìm tôi vô tình thấy một video đang nổi như cồn khắp mạng: Tân sinh viên Thanh Bắc tỏ tình lẫn nhau.
Cô thiếu nữ xinh đẹp cười tít mắt, nói:
"Em thích anh."
Chàng thiếu niên tuấn tú đỏ bừng mặt, vừa nghiêm túc, vừa cố chấp lại ngây ngô nhấn mạnh:
"Anh thích em hơn em thích anh gấp trăm lần."
"Yêu nhiều hơn hôm qua, và ngày mai sẽ càng thêm sâu đậm."