Tôi có hai khoản thu nhập.
Một khoản là tiền tôi ki/ếm được vào ban ngày, làm thư ký trưởng cho Cố Uyên — lương năm cả triệu, nhưng mệt như chó!
Khoản còn lại là tiền tôi ki/ếm được vào ban đêm, làm “chim hoàng yến” sưởi giường cho anh ta — tính theo giờ thì vô giá, mà sung sướng thì khỏi bàn!
Anh ta đẹp trai, kỹ năng tuyệt đỉnh, tiền thì nhiều vô kể. Tôi cực kỳ hài lòng.
Nhưng dạo này, sếp Cố có gì đó rất kỳ lạ.
Tin nhắn không trả.
Điện thoại không nghe.
Ba bốn ngày chẳng thèm về nhà.
Cho đến một ngày, anh ta lại về rất sớm, sức lực cũng rất… mạnh, kiểu như muốn đ/ập nát cái giường.
Tôi đang vui, thì anh ta lại buông một câu:
“Qu/an h/ệ không thể gặp ánh sáng như chúng ta… nên kết thúc rồi.”