Tôi là công tử ăn chơi nổi tiếng ở kinh thành.
Ban ngày, chỉ tiện miệng trêu chọc tên đi/ếc Cố Nhị thiếu gia một câu:
“Chậc, bị đi/ếc như anh, mất đi nhiều thú vui quá nhỉ!”
Ai ngờ, đến đêm tôi lại xuất hiện trong phòng hắn.
Trong tiếng c/ầu x/in thảm thiết của tôi, hắn tháo máy trợ thính xuống.
“Chính vì không nghe được âm thanh mới thú vị, đúng không, An thiếu gia?”