Em trai lớn lên trong sự cưng chiều của tôi.
Nhưng chỉ vì tôi phạm một lỗi lầm mà hại em bị kẻ x/ấu b/ắt c/óc.
Từ đó, tất cả những gì tôi làm cho em… đều trở nên vô nghĩa.
Em cấm tôi bước vào phòng, hất tay tôi khi tôi định giúp em chỉnh lại cổ áo, ném thẳng món quà sinh nhật tôi chuẩn bị suốt cả tháng vào thùng rác.
Và nhìn tôi với ánh mắt đầy chán gh/ét: “Tôi thật sự ước gì anh không phải anh trai tôi.”
Không ngờ câu nói ấy lại thành sự thật.
Chẳng bao lâu sau, anh trai ruột của em trở về nhà họ Phùng, còn tôi trở thành kẻ giả mạo.
Em hỏi tôi: “Anh sẽ rời khỏi Phùng gia chứ?”
Tôi biết điều, gật đầu: “Sẽ. Sớm thôi.”
Em cười, nhưng chẳng nói gì thêm.
Nụ cười ấy khiến tôi tưởng mọi chuyện cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Thế nhưng khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình bị trói ch/ặt, không thể động đậy.
…và lúc ấy, tôi mới nhận ra người thật sự không muốn tôi rời đi lại chính là em.