Sau khi biến thành người, tôi tham lam nhan sắc của Chu Luật, làm tình nhân sưởi ấm giường cho hắn suốt hai năm.
Anh ta chỉ hời hợt nếm thử, còn tôi thì sa lầy không lối thoát.
Ngày lấy hết dũng khí cầu hôn, anh ta cười nhạo rồi hôn tôi:
“Bám người thì thôi đi, sao còn dám đòi danh phận?”
“Hơn nữa, sao tôi có thể cưới một con thỏ chứ?”
Trái tim ng/uội lạnh, tôi để lại tờ giấy khám th/ai rồi rời đi.
Sau này nghe nói thiếu gia Chu vốn luôn ôn hòa,
vì tức gi/ận mà phát lệnh truy nã cả thành để bắt con thỏ của anh ta.
Còn ngang ngược tuyên bố: bắt được thì một nửa đem hấp, một nửa đem kho.
Thế nhưng đến khi gặp lại, anh ta lại chỉ vào đứa bé trong lòng tôi, đôi mắt đỏ hoe:
“Có thể cho anh ôm một cái không?”