Sau khi hoàn thành nhiệm vụ công lược, để nhận lấy khoản tiền thưởng khổng lồ và rút lui toàn vẹn, tôi bắt đầu lạnh nhạt, không còn làm con chó si tình nữa.
Chu Thận lạnh nhạt với tôi, thì tôi còn lạnh lùng hơn.
Nhưng điều tôi nằm mơ cũng không ngờ tới là…
Vị Chu tổng cao ngạo, lãnh đạm trong truyền thuyết lại biến thành... một con yêu tinh dính người chính hiệu.
“Vợ ơi, sao hôm nay không hôn anh? Em phải lòng người khác rồi à?”
“Vợ ơi, sao hôm nay không nắm tay anh? Có phải anh làm em mất mặt không?”
“Vợ ơi, sao em nhìn người khác? Không còn yêu anh nữa sao?”
“Vợ ơi...”
“Vợ ơi...”
Mọi chuyện ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi nhìn Chu Thận trước mặt, thử dò hỏi:
“Hay là... mình chia tay đi?”
Chu Thận nghiến răng, ánh mắt nhìn tôi như thể muốn nuốt tôi vào bụng.
“Trần Hoàn, xem ra anh chưa đủ dũng mãnh... mới để em giấu suy nghĩ như vậy trong lòng.”