Tôi và Trần Thư Dữ là cặp đôi oan gia từ bé.
Cũng là hai thằng đàn ông sống chung trong một con hẻm, ngày ngày vật lộn sống qua bữa.
Sau kỳ thi Đại học, chúng tôi mỗi người mỗi ngả. Khi gặp lại, hắn đã phát đạt, ăn mặc bảnh bao ra dáng người thành công.
Trần Thư Dữ đ/á/nh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, rồi cười lạnh: "Xem ra mày cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu."
Thế nhưng, trong đêm ẩm ướt đó, cũng chính hắn đã ôm ch/ặt lấy tôi, miệng thì thầm: "Chu Gia Từ, mày đừng bỏ rơi tao nữa."