Bạn cùng phòng của tôi tên Ôn Thủy là một đại mỹ nhân thuần khiết.
Chỉ với gương mặt ấy đã bẻ cong vô số thẳng nam trong trường, tôi cũng không ngoại lệ.
Gần nước hưởng trăng, tôi ngày ngày mượn danh “thẳng nam” để tiếp cận cậu ta.
Mùa đông sợ lạnh, phải chui lên giường cậu ta để sưởi ấm.
Mùa hè sợ nóng, lại càng phải dán vào Ôn Thủy vốn trời sinh thân nhiệt mát lạnh.
Tôi yêu ch*t cái dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt của cậu ta.
Trong tiệc sinh nhật của Ôn Thủy, tôi quay lại xe lấy món quà bỏ quên.
Vừa rẽ qua góc hành lang, liền nghe thấy Ôn Thủy và bạn nối khố Tưởng Xuyên đang trò chuyện.
Giọng Tưởng Xuyên đầy trêu chọc, đưa cho cậu ta một cái bật lửa:
“Cũng chỉ có thằng ng/u Dư Bạch mới nghĩ mày Ôn là đóa bạch liên hoa.”
Ôn Thủy, người xưa nay chẳng hề đụng đến rư/ợu hay th/uốc lá, lại thành thạo nhả ra một vòng khói, thần sắc lười nhác:
“Tao chỉ thích cái dáng vẻ cậu ấy giả vờ thông minh, đáng yêu biết bao.”