Tôi bị khiếm thính từ lúc sinh ra.
Trong quán bar, Chu Vọng kẹp điếu th/uốc bằng một tay, tay kia ôm lấy tôi.
Bạn của anh ta nhìn tôi một cái, rồi quay sang hỏi Chu Vọng:
“Ông anh thật sự thích đàn ông à? Thích cậu ta điểm gì thế?”
Chu Vọng hờ hững đáp:
“Ai mà thích đàn ông chứ? Tôi đâu phải đồng tính.”
“Hôn cậu ta lần nào cũng thấy gh/ê.”
Chu Vọng rít th/uốc, nói.
Người bạn kia cười cợt:
“Nói vậy không sợ cậu ta nghe thấy à?”
Chu Vọng cười dịu dàng với tôi, nhưng lời nói ra lại khiến toàn thân tôi lạnh toát:
“Cậu ấy gh/ét mấy chỗ ồn ào, mỗi lần đến đều không mang máy trợ thính. Nghe không thấy đâu.”
“Thế sao lúc đầu còn quen với cậu ta?”
“Lần đầu tiên gặp gay ngoài đời.”
Chu Vọng phủi tàn th/uốc, vẫn giọng điệu hờ hững:
“Muốn chơi thử thôi.”