Tôi và Phó Hoài Tự là kẻ th/ù không đội trời chung được toàn trường Thanh Đại công nhận.
Nghe nói sau khi thất tình, hắn chạy ra biển giải sầu, kết quả bị sóng biển quật ngất trên du thuyền của chính mình.
Nghe tin này xong, tôi lập tức chạy ngay đến bệ/nh viện, chuẩn bị cười nhạo hắn thê thảm đến mức không nể tình.
Ai ngờ vừa mở cửa, đã thấy một người nước mắt lưng tròng, đáng thương tội nghiệp nhìn tôi.
“Vợ ơi, sao giờ em mới đến, bọn họ là người x/ấu, ai cũng b/ắt n/ạt anh.”