Tôi đã hai năm chưa về nhà. Tôi gọi điện rất nhiều lần về ký túc xá nhưng không bắt máy được, chỉ có bạn cùng phòng trả lời. Bố tôi nhờ cô ấy chuyển lời: Ông nội đã mất, bảo tôi về lo tang lễ. Đúng 1 giờ đêm cùng ngày, chuông điện thoại ký túc lại vang lên. Lần này chính tôi nghe máy. Đầu dây bên kia nhiễu sóng, lạo xạo... "Ngoan ơi... ngoan..." – giọng nói ấy rõ ràng là của ông nội tôi...