Khi phát hiện mình là á/c nữ phụ trong truyện, tôi đang bị c/ôn đ/ồ học đường Trần Nhiên chặn ở góc tường. Hắn quát hỏi hung tợn: "Cô là Kiều Kiều?"
Đang phân vân có nên tấn công hạ tam lộ của hắn không, Trần Nhiên bỗng cười nhạt: "Có người trả tiền thuê tôi..."
Hắn đột nhiên quên lời, nghiêm túc nghĩ ngợi hai giây: "Thuê tôi c/ứu rỗi cô? Giải c/ứu cô? Hay giải phẫu cô?"
Nụ cười hắn vô hại như thiên thần.
"Dù sao thì từ nay, tỷ tỷ Kiều, đệ đây sẽ theo đuôi chị cả đời."