Nhập cung mười năm, tôi vẫn không được sủng ái và không có con. Hoàng đế hỏi tôi: 'Uyển Ninh, ngươi có muốn con không?' Tôi đáp: 'Muốn!' Một năm sau, ngài phát hiện đứa trẻ từng nhỏ xíu, giờ đã có thể cầm một chiếc xẻng sắt, làm mười món ăn và một nồi canh cho một người trong cung. Tôi sợ hãi, vội vàng kéo công chúa quỳ xuống c/ầu x/in tha thứ. Nhưng ngài lại thu lại sự kinh ngạc: 'Uyển Ninh, con ngươi nuôi dưỡng rất tốt. Trẫm sẽ cho ngươi thêm một đứa con.' … 'Trẫm còn muốn cho ngươi một đứa con.' … 'Ở đây còn có hai đứa con nữa.' Ba năm, năm đứa con. Hơn mười năm sau, lần đầu tiên tôi mang bánh đến xin gặp hoàng đế. Hoàng đế nhíu mày không vui, nghĩ rằng tôi muốn chống lại chỉ dụ. Tôi vội vàng nói: 'Bệ hạ, có thể cho phi thiếp đổi một cung điện lớn hơn được không? Chiêu Hoa Điện thật quá nhỏ, không thể chứa được nhiều người như vậy…'