Lưu lạc Hung Nông mười hai năm, tài nữ Thái Văn Cơ được Tào Tháo chuộc về cố hương với giá cao ngất, nhưng thứ chờ đợi nàng không phải là đoàn tụ ấm áp, mà là tờ hôn thư nh/ục nh/ã với vị tướng trẻ Đổng Tự. Đêm tân hôn, phu quân ánh mắt lạnh như d/ao, c/ắt nát chút tự tôn còn sót; trong sâu thẳm phủ Hứa Đô, nỗi đ/au xưa như bóng theo hình. Khi số phận lại vung đ/ao tàn sát - Đổng Tự mắc trọng tội vào ngục, nàng xõa tóc chân trần, gõ cửa sinh mệnh trước thềm phủ thừa tướng! Lấy tài học kinh thế làm gươm, lấy nước mắt m/áu đào làm giáp, giữa ngọn lửa quyền mưu và tình cảm, liệu nàng có thể th/iêu rụi xiềng xích định mệnh, giành lại phẩm giá cùng phần đời còn lại? Đây là khúc ai ca và tuyệt tác của tài nữ lo/ạn thế, càng là bản trường ca về người phụ nữ phá kén tái sinh trong tuyệt cảnh.