Tại bữa tiệc của Trưởng Công chúa, tác phẩm thêu của tôi đã thắng Liễu Y Y. Liễu Y Y khóc nức nở: «Đều tại em không có bản lĩnh, không dùng được chỉ thêu tốt, cũng không dám xin chị họ.» Thanh mai trúc mã Thẩm Nghiệm Chi cau mày nhìn tôi: «Cô ấy sau cùng là một cô gái mồ côi, tại sao lại phải so đo với chút chỉ thêu?» «Với tư cách là giám khảo, để đảm bảo công bằng, tư cách đạt giải của Lâm Uyển Thanh bị hủy bỏ!» Tôi mất phần thưởng đứng đầu, đó là hoa sen tuyết. Điều tuyệt vọng hơn là, không có hoa sen tuyết, tôi chỉ có thể đi xung hỉ cho tên công tử hủ lậu kia, kẻ mê đắm chốn lầu xanh và mang bệ/nh nhơ nhớp.