Vào mùa săn thu, tôi vì c/ứu Thôi Nghiễm mà g/ãy một chân. Lão phu nhân thương tôi cô đơn khổ sở, muốn gả tôi cho anh ta làm thiếp. Thôi Nghiễm lại nói nhẹ nhàng: 'Cô ấy xuất thân thấp kém, không hiểu quy củ, làm người hầu phòng đã là ân huệ.' Tôi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của lão phu nhân, cúi đầu một cái thật mạnh. 'Nô tỳ không dám ỷ vào ân huệ để tự cao tự đại, leo cao tới lang quân. Chỉ xin một tờ thân khế, cho phép nô tỳ được lành dân, rời khỏi phủ Thôi.'