Buổi sáng thức dậy, tôi vô thức chui vào lòng người đàn ông: 'Chồng ơi, ôm em.' Anh ta lại cứng đờ toàn thân: 'Cô Thẩm, xin tự trọng.' Tôi mới nhớ ra Tạ Nam Trầm đã mất trí nhớ. Anh ấy đã quên việc chúng tôi đã kết hôn ba năm. Khi tâm trạng đang chán nản, trước mắt đột nhiên xuất hiện dòng chữ chạy: 【Nhân vật nam phụ giả bộ gì vậy, lều căng cao bao nhiêu anh không biết à?】 【Cười ch*t, ai mà không biết anh đã tốn bao nhiêu công sức để kết hôn với nữ chính?】 【Rõ ràng đã thầm thương nữ chính nhiều năm, giờ vẫn không chịu mở miệng!】 【Hy vọng nữ chính cho tên giả bộ ch*t ti/ệt này một bài học.】 Tôi tỉnh táo lại, mỉm cười với Tạ Nam Trầm. 'Xin lỗi, gọi nhầm người rồi.'