Tôi chưa từng gặp mẹ ruột, chỉ có một người bố tật nguyền, bố tôi là người khuyết tật với chân trái ngắn hẳn một khúc. Tôi là đứa bé được ông đào lên từ hố tuyết trong đêm Giao thừa. Dân làng buôn chuyện: "Đã là phế nhân lại còn nuôi thêm vận rủi, đời này coi như xong". Nhưng bố chẳng nghe, ông chống gậy, khập khiễng cõng tôi lớn khôn, cho đến khi kiệt sức gục ngã. Rồi bác hai định “gả” tôi cho thằng ngốc làng bên lấy hai mươi ngàn tiền sính lễ để xua đuổi vận xui...