Ta thầm thương tr/ộm nhớ sư tôn 400 năm, không ngờ một ngày bại lộ, lại trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ.
Cuối cùng ta tẩu hỏa nhập m/a, sư tôn ôm lấy đồ đệ mới thu nạp, một ki/ếm đ/âm xuyên thân thể ta.
Khi tỉnh dậy, thấy xích sắt trên tay, ta liền trầm tư suy nghĩ.
Sư tôn ôm ta, khẽ hôn lên trán ta: “Sư tôn sẽ không để ngươi chịu ủy khuất nữa.”
Nhìn sự đi/ên cuồ/ng ẩn sâu trong đôi mắt hắn, ta thốt ra một câu: "Khốn kiếp!"