Bị ép phải nuôi một con trăn đen tính khí vô cùng bá đạo, gần đây ánh mắt nó nhìn tôi ngày càng trở nên nồng ch/áy. Tra c/ứu trên Bách Độ, họ bảo nó đang đến tuổi dậy thì?!! Thật vô lý làm sao, một con trăn mà cũng có tuổi dậy thì thì đành chấp nhận, nhưng sao cứ nhìn tôi đến mức đỏ cả mắt thế này! Lo lắng quá, tôi đành gửi nó vào viện nghiên c/ứu. Nhưng không ngờ rằng, nó lại tự mình tìm đường quay về. Chiếc đuôi rắn của hắn quấn ch/ặt lấy tôi, vảy sắc dần rơi rụng, hóa thành một thiếu niên diện mạo yêu nghiệt với vẻ ám ảnh chiếm hữu. 『Cưng à! Em không thể chạy thoát đâu!』 Đôi mắt rắn lạnh lùng đầy xâm lược cùng lời tuyên bố đanh thép phảng phất d/ục v/ọng chiếm hữu khiến người ta lạnh sống lưng. Tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp, c/ứu tôi với! Lẽ nào viện nghiên c/ứu cũng không thể giam giữ nó sao?!