Tôi là bạch nguyệt quang của nam chính, nhưng chỉ là một vai phụ.
Để c/ứu anh, tôi bị xe đ/âm thành thực vật nhân.
Năm thứ năm tôi hôn mê, anh định cưới bản sao của tôi.
Trong phòng bệ/nh, giọng anh bình thản mà đ/au thương: "Giang Mạn, anh không đợi em nữa đâu."
Sau đó, đúng vào ngày anh kết hôn, tôi tỉnh lại.
Trở thành bạch nguyệt quang đ/ộc á/c ngăn cản hôn lễ.