Vào ngày tôi và Chu Từ kết hôn, cả giới thượng lưu Bắc Kinh đều chế giễu hắn vì cưới phải một kẻ ngốc.
Đêm tân hôn, Chu Từ đ/è tôi vào tường, nở nụ cười mỉa mai:
『Đàn bà trí tuệ thấp kém như các người, không biết có còn trong trắng không?』
Về sau, Chu Từ x/ấu hổ vì tôi, nh/ốt tôi dưới tầng hầm.
Nhưng người em trai đi/ên lo/ạn của hắn lại đến c/ứu tôi.
Chu Thời Kinh đỏ khoé mắt, ôm tôi thật khẽ:
『Cái đuôi nhỏ, đừng sợ, đây chỉ là trò trốn tìm thôi.』
『Đừng khóc, anh đưa em về nhà.』