Chu Duệ Nhiên là đứa trẻ xinh đẹp nhất ở trại trẻ mồ côi. Khi vợ chồng họ Kỷ đến nhận nuôi cậu ấy, tôi đã dụng tâm tính toán để họ chọn tôi. Ngày rời đi, tôi ngồi trong chiếc xe sang trọng, nhìn cậu ấy đỏ mắt ôm khư khú con búp bê vải cũ tôi bỏ lại, lặp đi lặp lại câu "đừng đi". Nhiều năm sau, chúng tôi tái ngộ trong buổi yến tiệc. Lúc này nhà họ Kỷ đã suy tàn, còn cậu ta đã trở thành thiếu gia quyền lực nhất kinh thành họ Chu. Để c/ầu x/in sự che chở, tôi lại tiếp cận cậu ấy, nhưng sau một đêm mây mưa đã bỏ trốn. Về sau, cậu ấy ép tôi dưới thân, ngón tay thô ráp xoa lên những vết cắn loang lổ trên người tôi, ánh mắt âm trầm: "Tôi là kẻ đi/ên? Tôi đi/ên như thế nào, vì ai mà đi/ên, cô hoàn toàn không biết sao? Kỷ Vãn Âm, rốt cuộc trong lòng cô có trái tim không?"