Không lâu sau khi kết hôn, Chu Cảnh Hoài nhắc đến tôi trong một cuộc trò chuyện: "Nếu không cưới được người mình thích, thì cưới một người ngoan ngoãn vậy." Thì ra, anh ta không động đến tôi vì đã có người trong tim từ lâu. Khi bị dồn đến đường cùng, tôi để mắt đến người đàn ông đang ở nhờ nhà họ Chu. Người ấy sống ẩn dật, ngày ngày cặm cụi chép kinh, không nhiễm thất tình lục dục, càng không gần nữ sắc. Tôi dụ anh ta phá giới, ba tháng sau như nguyện phát hiện có th/ai. Chu Cảnh Hoài đi/ên tiết lên: "Hứa Trăn! Mày đã để thằng nào chạm vào mày?!" Về sau tôi ký đơn ly hôn, một mình đến bệ/nh viện ph/á th/ai. Nhưng khắp thành không một bác sĩ nào dám thực hiện ca phẫu thuật. Kẻ mà tôi tưởng đang sống nhờ dưới mái nhà người khác, lại bước xuống từ chiếc xe sang trị giá hàng triệu, chặn đường tôi: "Hứa Trăn! Em bỏ rơi anh, cũng chối bỏ cả con của chúng ta! Trên đời này không tìm được người phụ nữ nào nhẫn tâm hơn em!"