Để giúp tôi thoát khỏi sự hành hạ của luận văn, cô bạn thân đã dẫn tôi đến một tiệm nướng để thư giãn. Tôi nhìn thấy Tống Dương Thư - người vừa nói với tôi sẽ đi dạy thêm - đang cùng đám bạn cổ vũ nhau uống rư/ợu. Lúc cao hứng, anh ta khoác vai "tiểu thanh mai" và buông lời châm chọc: "Nguyễn Miên? Ai lại thích con mọt sách khô khan ấy chứ! Cưỡi ngựa xem hoa thôi mà". Dây th/ần ki/nh cuối cùng trong đầu tôi - kẻ đã thức trắng đêm làm mô phỏng luận văn - đ/ứt phựt. Tôi chộp vội chai rư/ợu rỗng xông tới. Giữa đường, một bóng người chặn ngang. Người đàn ông dáng cao vút khẽ liếc nhìn chai rư/ợu trên tay tôi, khóe miệng cong lệch theo làn khói th/uốc: "Thứ này... ch*t người chưa đủ lực đâu".