Trong vụ sập đổ, tôi và chị gái đều bị ch/ôn vùi dưới đống đổ nát. Tôi được c/ứu sống, còn chị gái đã qu/a đ/ời khi đang ở độ xuân thì. Từ đó về sau, chị gái trở thành ánh trăng trong mắt mọi người. Mẹ oán trách tôi đã khiến bà mất đi đứa con gái yêu quý nhất. Anh trai chất vấn tại sao người ch*t không phải là tôi. Dịch Tấn dùng cuộc hôn nhân chỉ có danh mà không có thực để giam cầm tôi, hắn nói: 'Không thể có được mới là nghiệp báo lớn nhất của đời ngươi.' Tôi chuộc tội với họ suốt năm năm, cho đến khi phát hiện mình mắc u/ng t/hư giai đoạn cuối. Vào ngày định kết liễu đời mình, một giọng nói vang lên trong đầu tôi: [Giá biết ngươi là đồ bỏ đi như thế này, chi bằng từ đầu đã ch*t quách cho xong.]