Tôi là một người m/ù, không ngờ mình lại là tiểu thư lưu lạc của gia tộc giàu có nhất. Khi các anh trai tìm thấy tôi, tôi đang ăn xin trên phố. Họ đưa tôi về nhà, nói sẽ chăm sóc tôi chu đáo. Nhưng ngày đầu về nhà đã gặp phải "tiểu thư giả" cứa tay✂️. Mọi người vây quanh cô ta, đưa cô ta đến bệ/nh viện, bỏ mặc tôi một mình trong nhà. Sau đó, tiểu thư giả liên tục gặp t/ai n/ạn, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía tôi. Tôi bị mọi người gh/ét bỏ. Cho đến một ngày, tôi bị b/ắt c/óc, tên cư/ớp gọi điện cho anh cả đòi chuẩn bị mười triệu tiền chuộc. Anh ấy kh/inh khỉnh trong điện thoại: "Giang Hiểu, em lại giở trò gì nữa? Anh không rảnh đóng kịch với em đâu." Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa. Nhưng khi tôi trèo lên sân thượng, chính tên cư/ớp lại hoảng hốt: "Cô nương, cô tự gi/ật dây hả? Không phải, cô có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?"