Tôi xuyên qua thành vầng trăng trắng sớm qu/a đ/ời của phản diện. Xươ/ng rồng hắn bị rút ra, người thương bị gi*t, cố hương tiêu tan. H/ận ý ngập trời, hắn đỏ lừ đôi mắt gào thét muốn gi*t sạch tất cả. Tôi từ phía sau che mắt hắn, khẽ dỗ dành: "Suỵt, ngoan nào, đừng khóc nữa." Chớp mắt, m/a khí ngập trời đột nhiên lắng xuống. Hắn r/un r/ẩy co rúm vào lòng tôi: "Chị... không có chị ở đây... bọn họ đều b/ắt n/ạt em..."