Tôi và Từ Vọng Diên lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, đính hôn năm 18 tuổi, kết hôn năm 24 tuổi. Sau sáu năm chung sống, chúng tôi kính trọng nhau như khách lạ, nhưng chẳng có lấy một mụn con. Anh ấy nói: "Em còn trẻ, chưa cần vội tự tạo phiền phức cho mình." Cho đến một ngày tôi trượt chân ngã cầu thang g/ãy xươ/ng, trên đường quản gia đẩy xe lăn đưa tôi về nhà, tôi đã thấy—— Người chồng luôn bảo trong điện thoại rằng đang bận tối mắt tối mũi. Anh ấy hai tay ôm eo cô gái diễm lệ, hôn lên trán cô ấy một cách dịu dàng. Cô gái đó tôi quen lắm. Châu Đồng, em nuôi của chồng tôi.