Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi lúc đêm khuya.
Chương 6
Tôi thích một cô gái, cô ấy sống ở tầng bốn đối diện, da dẻ rất đẹp, dáng vẻ thanh thuần như cô gái nhà bên. Tôi thường lấy ống nhòm ngắm trộm cô ấy, cô ấy thích mặc váy, đôi khi khoác lên mình chiếc váy mới còn ra ban công xoay tròn. Cô ấy nuôi một con mèo tên Thất Tịch, những ngày cuối tuần nắng đẹp cô ấy thích dựa vào ban công, vuốt ve Thất Tịch rồi phơi nắng. Mỗi lần như vậy tôi lại nghĩ, giá mà mình hóa thành con mèo đó thì tốt biết mấy. Tôi biết cô ấy độc thân, vì căn phòng kia chưa từng xuất hiện bóng đàn ông. Đôi lúc tôi tự hỏi, một cô gái sống một mình chắc hẳn đêm khuya cũng cô đơn lắm, cũng ngưỡng mộ những cặp đôi tay trong tay, cũng mong được hẹn hò với chàng trai mình thích. Bởi mấy lần xem phim, thấy cảnh nam nữ chính yêu nhau cô ấy đều cười ngọt ngào, có khi còn mơ màng ngẩn ngơ. Có lẽ trong lòng cô ấy cũng khao khát một mối tình. Tôi rất muốn tỏ tình nhưng lần lữa mãi đến giờ vẫn chưa xin được số微信. Cho đến một tối nọ, cơ hội cuối cùng cũng đến. Hôm đó trời mưa, lạ thay đã 10 giờ tối rồi mà cô ấy vẫn chưa về, dù mọi khi rất đúng giờ. Tôi sốt ruột đợi mãi, đến khi một bóng hình mảnh mai xuất hiện ở ngã tư xa xa, cô ấy không che ô, bước đi loạng choạng như người ốm. Tôi xót xa vô cùng, vội cầm ô chạy ùa xuống. "Cậu... cậu làm sao thế?" - Tôi áp sát hỏi, ánh mắt đầy lo lắng. Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi biết mình thất thố, vội nói mình ở gần đây, thấy cậu dầm mưa nên ra xem sao, kẻo cảm đấy. Cô ấy gật đầu, gượng cười bảo không sao. Tôi thấy mặt cô ấy tái nhợt khác thường, tính nhẩm thì đúng ngày đèn đỏ của cô ấy, thoáng thấy dưới váy như có vệt máu. Tôi cố ý hỏi cô ấy ở đâu để tiện đưa về. Cô ấy không từ chối, đi được nửa đường tôi đành đỡ tay cô ấy. Cô ấy không né tránh, có lẽ người mệt lắm, bước đi như giẫm trên bông. Lên đến lầu, mở cửa xong tôi không dám vào, biết rõ đưa đến đây là giới hạn, cô ấy cũng chẳng mời tôi vào nhà. Quả nhiên, cô ấy cảm ơn tôi mấy lần rồi vội vàng đóng sập cửa lại với vẻ phòng bị.
Hiện đại
Tội Phạm
Báo thù
0