Tôi đã theo đuổi Lục Trầm suốt chín năm trời, từ năm 16 tuổi đến 25 tuổi. Tôi tưởng anh ấy sẽ là người quan trọng nhất trong phần đời còn lại của mình.
Nhưng ngay cả tôi cũng bất ngờ khi một ngày, tôi đột nhiên không còn yêu anh nữa.
Vừa rồi, khi mang cơm trưa đến cho anh ấy, tôi nghe thấy anh ấy đang trò chuyện với Tùy Cảnh sau cánh cửa. Tùy Cảnh hỏi: "Cậu định liên minh hôn nhân với nhà họ Lưu, thế Tần Tá thì sao?"
Bàn tay định đẩy cửa tự nhiên khựng lại. Tôi muốn biết Lục Trầm sẽ trả lời thế nào.
Một lát sau, giọng anh lạnh lùng vang lên: "Chỉ là người không quan trọng, nhắc làm gì."
Tôi tưởng mình sẽ đ/au lòng, sẽ quặn thắt. Nhưng kỳ lạ thay, trong lòng giờ chỉ còn một mặt hồ phẳng lặng.
Tôi biết, mình đã buông bỏ rồi.