Tôi là bạn thời thơ ấu của cậu chủ. Cậu chủ đặt cho tôi một từ an toàn. Nếu tôi không chịu được, cứ việc nói ra, cậu ấy sẽ lập tức dừng tay. Nhưng hôm đó buổi họp lớp, vì s/ay rư/ợu tôi về muộn nửa tiếng. Dù hét đến khản cổ, cậu chủ vẫn không ngừng lại. Cậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt tôi, giọng lạnh băng: "An Thành, em không ngoan."