Điện thoại di động của tôi đã tắt suốt mười năm nay, vậy mà tối nay, nó đột nhiên đổ chuông.
Như một sự sắp đặt của số mệnh, tôi bắt máy, bên trong truyền đến giọng nói mềm mại của con gái.
“Mẹ ơi, bao giờ mẹ về nhà vậy? Có một bài tập con không làm được…”
Tôi ch*t lặng tại chỗ, toàn thân r/un r/ẩy không thể kh/ống ch/ế.
Bởi vì con gái tôi, Thiên Thiên, con bé đã ch*t từ mười năm trước rồi.