Giang Dực là nam chính chính trực, trượng nghĩa trong truyện.
Sau khi nhóm nhân vật chính đại chiến và thất bại trước phe phản diện, họ đã giao Giang Dực cho tôi, mặc sức tôi muốn làm gì thì làm.
Thế nhưng, Giang Dực thà ch*t chứ không chịu khuất phục.
Vào cái ngày anh ta t/ự s*t, chúng tôi đã cãi nhau một trận long trời lở đất, buông lời nguyền rủa đối phương phải ch*t không toàn thây.
Không ngờ, lời nói lại thành sự thật.
Sau khi anh ta t/ự s*t, tôi cũng bị xe tông ch*t.
Khi mở mắt tỉnh dậy lần nữa, tôi đã trọng sinh về thời trung học.
Lúc này, Giang Dực lướt qua lời c/ầu x/in giúp đỡ giả tạo của tôi, đưa túi c/ứu thương cho một cô học muội.
Đứa đàn em bên cạnh xúi giục tôi: "Trăng sáng treo cao mà đ/ộc không chiếu rọi anh, hay là mình nh/ốt anh ta lại, đ/á/nh cho một trận, bắt anh ta phải chiếu rọi mình đi?"
Nhưng tôi chỉ hừ lạnh một tiếng, giáng thẳng cho nó một cú đ/ấm.
"Mày lo cái gì chuyện trăng sáng có chiếu rọi tao hay không? Nó cứ treo cao là được rồi! Về sau, đứa nào dám làm ảnh hưởng đến việc nó treo cao, ông đây sẽ xử lý đứa đó..."
Cưỡng ép anh ta cả đời rồi, tôi mệt rồi.
Đời này, tôi sẽ không chơi cái trò cưỡ/ng ch/ế yêu nữa.