Ta hầu hạ Thái tử ba năm, tưởng rằng ít nhất có thể được phong phi vị, nhưng Thái tử lại c h ế t...
Không muốn bị b ồ i t á n g, ta quay đầu ôm c h ặ t đích tử duy nhất của Thái tử, Hoàng Thái tôn Tần Ngọc.
“Ngọc nhi, di nương và con... hai người chúng ta thật khổ! Thái tử sao lại nỡ để con còn nhỏ không có thân phụ, để ta phải sống cảnh g ó a phụ ở độ đương xuân như vậy chứ!”
Tần Ngọc, người vốn luôn không để ý đến ta, bỗng cứng người lại, sắc mặt trắng bệch quát:
“Vô lễ! Ngươi là di nương của ai?”
Ta càng quyết tâm bám c h ặ t hơn chỗ dựa trước mắt, nhất định phải trèo lên giường của hắn, dỗ hắn ngủ, làm thứ mẫu của hắn, lập mưu ba năm lần thứ hai.