Ma Nữ Sống Trong Gương

Hiện đại Kinh dị Linh Dị
29 chương · Đang viết · 13/07/2025 20:20 · 19.5 K
Người đăng: Miêu Long
Tác giả: Bụi và gió đã bỏ tôi lại trên chuyến thám hiểm
Cập nhật đến: Chương 28, Chương 29
10 chương
Đọc ngay

Sáng nay vừa tỉnh dậy, tôi mở vòi nước thì phát hiện thứ chảy ra lại là... m/áu.

Tôi lặng người mất một lúc, rồi quay sang nhìn gương:

“Anh bạn, hôm qua mày vừa hứa là sẽ không hù tao nữa mà.”

Dòng m/áu ào ào chảy ra từ vòi nước bỗng khựng lại, sau đó càng lúc càng yếu, cuối cùng thì cạn sạch, cho dù tôi có đ/ập đập, gõ gõ cái vòi đến thế nào, cũng chẳng có động tĩnh gì thêm.

Tôi thở dài bất đắc dĩ, nhìn bóng mình trong gương, cằm vẫn còn dính ít bọt kem đ/á/nh răng:

“Tao còn chưa rửa mặt đâu, ít ra cũng để lại chút nước đi, anh trai.”

Trong gương lờ mờ hiện lên một cái bóng mờ như bị làm mờ kiểu mosaic, đến cả q/uỷ cũng nhìn không rõ hình dạng. Cái bóng cứ âm thầm nhìn tôi một hồi, rồi rất nghiêm túc giơ tay viết chữ lên mặt gương:

— Nhà mày cúp nước rồi.

Tôi ngớ người:

“Hôm qua tao vừa đóng tiền điện nước mà? Tuần này là lần thứ mấy rồi, sao lại mất nước nữa vậy…”

— Ờm… hôm qua tao có hứa không dọa mày hả?

Cái bóng nhìn có vẻ c/ụt hứng, cúi gằm đầu xuống, một đám đen sì sì trông rất đáng thương.

— Ừm.

Tôi cầm khăn mặt lau miệng:

“Thôi được rồi, tao đi làm đây. Mày cứ ở nhà nghỉ ngơi, chơi gì cũng được, miễn đừng lỡ tay xóa mấy thứ trong ổ đĩa C của tao là được.”

Bóng đen xoay vòng trong gương, cuối cùng để lại một câu:

— Mày mấy giờ về?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm