Ta vừa tỉnh giấc, bạch y thiếu niên trước mặt đang kề ki/ếm nơi cổ họng ta. Hắn tựa cây lan chi ngọc thụ, còn ta y phục xốc xếch, ánh mắt đong đầy làn hơi nước.
Thiếu niên lạnh lùng lên tiếng, giọng nói chứa đầy vẻ chán gh/ét: “Sư đệ, ngươi lại muốn làm gì?”
Hệ thống trong tâm trí ta cất lời: ‘Đây là một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp cẩu huyết, vai diễn của ngươi chính là Tiểu sư đệ của nhân vật chính.’
Tiểu sư đệ dung mạo như hoa nhưng kiêu căng ngang ngược, được nuông chiều hết mực.
‘Thời kỳ đầu ngươi cậy vào sự ngàn vạn sủng ái của sư môn mà thỏa sức ứ/c hi*p nhân vật chính, khiến hắn h/ận ngươi thấu xươ/ng. Thời kỳ sau, ngươi bị giam cầm, khi lưu lạc thành lô đỉnh thì bị cô lập không nơi nương tựa.’
‘Nhiệm vụ của ngươi là tiếp cận nhân vật chính, thay đổi kết cục.’
Ta chỉ vào một vết thương hầu như vô hình trên vai, rưng rức ủy khuất rơi lệ: “Sư huynh, ta bị thương. Nghe nói huynh tinh thông y lý, nên mới muốn nhờ huynh xem xét, chỉ là vậy thôi.”