Ta là thư đồng của thiếu gia, từ nhỏ đã hầu hạ gã đọc sách.
Năm mười sáu tuổi, gã ôm ta lên giường, khen rằng da ta tựa ngọc đông, xinh đẹp hơn bao nhiêu nữ nhân.
Về sau gã đỗ trạng nguyên, được ban hôn với tiểu thư nhà thượng thư đại nhân.
Gã tự tay cho ta uống chén rư/ợu đ/ộc, rồi b/án ta vào Lầu Tiêu Tương.
"Một đôi tay ngọc ngàn người gối. Đôi môi hồng vạn khách nếm hương. Từ nay về sau, đời ngươi chỉ có thế!"
"Đừng trách ta, chỉ trách thân phận thấp hèn của ngươi, lại còn là thân nam nhi!"
Lòng ta như tro tàn, trở thành hoa khôi c/âm chốn lầu xanh.
Vốn tưởng ắt hẳn gã sẽ vui mừng lắm.
Ai ngờ nghe nói đêm ta bị tiểu hầu gia mang đi, tân khoa trạng nguyên lại phun một ngụm m/áu tươi.